Giữa cái nắng nóng đến bực bội, tôi với Tùng lang thang dọc bờ hồ bên con đường đối diện với cổng trường để phỏng vấn. Những người trẻ đa số cười cười hoặc gãi đầu gãi tai, tôi hiểu rằng giới trẻ bây giờ luôn cố tình tỏ ra hào hứng với vấn đề đồng tính, nhưng khi đối diện thật sự với nó thì lại e ngại, nhưng như vậy đã là quá an ủi so với thái độ của những người lớn tuổi hơn. Hai đứa tôi hít một hơi rồi tiến về một bác già đang vạch áo ngồi quạt phành phạch dưới gốc cây bên hồ. Câu trả lời của bác ấy làm hai đứa phá lên cười, nhưng khi nhìn vào mắt thằng Tùng, tôi không thấy niềm vui trong đó, không biết nó có phát hiện ra rằng, trong mắt tôi là một nỗi buồn đi dần về vô cực.
- Bác là bác không thể chấp nhận được cái bọn lam yêu lam, lữ yêu lữ ấy đâu. Người đồng tính là người không có tính người, riêng bác là bác không đồng ý đâu!
Thật sự là khó chấp nhận.
Trong số những người không thể chấp nhận ấy, liệu có em không?
***
Sinh nhật em, tôi gửi đến tận nhà một bó sen trắng. Trên tấm thiệp chỉ ghi vỏn vẹn một từ “estupendo!” kèm theo là một tấm ảnh em đang ngắm mưa qua cửa sổ giảng đường mà tôi chụp trộm.
Tôi không biết những ngày rất gần nhưng rất xa này sẽ kéo dài trong bao lâu, câu chuyện đi dần đến bế tắc. Khủng hoảng lên đến đỉnh điểm khi em hỏi tôi một câu chết lặng:
- Chắc chúng ta sẽ không bao giờ gặp nhau phải không?
Lồng ngực đau thắt, có lẽ tôi đã sai ngay từ đầu, tình yêu không thể nuôi bằng sự cố chấp, nhất là khi tôi gần như không có khả năng để chịu trách nhiệm với người mình thương yêu. Em không trả lời tin nhắn của tôi nữa.
Tôi lấy xe đi khỏi nhà, chạy một mạch trên những con đường ồn ào trong lòng Hà Nội. Khói xe và đèn đường trộn vào nhau thành ảo ảnh. Không có một điểm đến nào cụ thể, tôi cứ đi cho gió thốc vào mớ bộn bề trong lòng. Tự hỏi tại sao có những người phải sống thành hai bản vào ban ngày và ban đêm như thế, tại sao những đứa trẻ sinh ra lại có một số ít chứa đựng những nghịch lý trong con người mình, tại sao tình yêu lại bị vây hãm bởi nhiều điều vô hình đến thế. Tôi muốn gào lên, nhưng chưa kịp, có cái gì đó rú lên trước mặt. Thôi xong. Mải mê suy nghĩ khiến tôi quên không bật đèn xin rẽ phải. Tôi được cơ động mời vào nói chuyện. Nhìn mấy bộ đồng phục cơ động không khác gì xứ sở bóng tối làm tôi sôi cả ruột. Trong những giờ phút quyết định sống chết thế này thì dường như những điều tồi tệ sẽ tiếp tục xảy ra theo một quy trình giời ơi đất hỡi nào đó.
Tôi nghĩ chết chắc rồi, không còn đường nào mà thoát, giấy tờ thì không mang, tiền cũng không nốt. Viễn cảnh đen tối hơn màn đêm phủ lên cái đầu mụ mị của tôi, bất lực đến nước này, tôi đâm ra mất năng lực hành vi, cứ nhe răng ra cười như vừa trúng số. Mấy anh cơ động nhìn tôi kinh hãi, tôi thấy mình bất khuất như Hercules hiên ngang chiến đấu với những gã khổng lồ để bảo vệ đỉnh Olympus. Nhưng tôi ngay lập tức rơi từ đỉnh Olympus xuống khi nhận ra những gã khổng lồ không hề có dùi cui như mấy anh này. Miệng tôi lúc này đã đơ rồi thì phải, nó vẫn bạnh ra khoe bộ răng chưa đủ 32 cái. Thôi thì đằng nào cũng gặp nạn, cứ từ từ. Tôi khuệnh khoạng đi ra xe, bật tung cốp xe lên mặc dù biết thừa trong đó chẳng có cái gì ngoài nắp bình xăng. Đang nước sôi lửa bỏng, thì tin nhắn đến, thằng Tùng. Tôi vẫn biết tôi và nó có cái duyên gì lạ lùng lắm, nhưng nó luôn chọn những thời điểm khó đỡ để mà tìm đến tôi.
- Chị Linh ơi, cứu em với!
Không hiểu cái thằng quỷ này bị làm sao, linh tính bảo tôi rằng thằng bé đang sợ hãi thật, nhưng làm sao tôi đến cứu nó khi mà tôi còn đang không tự cứu được mình đây. Định bụng nhắn lại cho nó để hỏi sự tình, thì điện thoại báo sắp hết pin. Vỉa hè thì tối, tôi loay hoay soi cái màn hình điện thoại, không lẽ vận hạn của tôi đến hết vào ngày hôm nay. Mấy anh cơ động đang thì thầm với nhau cái gì đó, tự nhiên quay ra gọi tôi lại. Tôi lại tiếp tục khoe hàm răng có thể mang đi quảng cáo hùng dũng tiến về chốt.
- Này em, anh hỏi thật cái này, em có quen biết ai trong ngành không?
- À..ờ..cũng có…sao anh?
- Có nhiều không em?
- Dạ cũng nhiều..hề hề..
- Thôi em đi đi..
Tôi cười lần nữa chào chốt cơ động, bấm bụng đi được một đoạn rồi mới dám hú lên như vượn. Không hiểu cái mặt tưng tửng của mình có gì đặc biệt mà đi đâu người ta cũng nghĩ tôi là con ông nọ bà kia mặc dù tôi còn không biết tên một người nào gọi là có quyền có thế trong cái thành phố này.
Còn một chuyện quan trọng hơn. Tôi khởi động lại điện thoại, nhắn cho thằng Tùng.
- Mày đang ở đâu?
- Hú Vía café chị ơi, mau lên đi.
- Mày đùa tao à? Tên quán gì mà kinh dị vậy?
- Không đùa mà, nhanh lên, 1169 đường Láng.
Sập nguồn, tôi phi như bay đến chỗ nó. Một thằng con trai mà không bao giờ tự bảo vệ nổi mình, cảm giác muốn che chở bùng lên trong tôi.
Đến nơi, tôi thấy nó đang bị khoảng bốn, năm gã lực lưỡng vây quanh, thằng này làm nên hậu họa gì mà lại bị côn đồ tìm đến thế này. Nhưng hình như không phải đánh nhau, tôi thấy mặt bọn này không hung tợn, mà nhìn thằng Tùng với ánh mắt âu yếm một cách kì quái. Tiến gần tôi nghe loáng thoáng mấy câu mà tôi không tưởng tượng nổi là mình sẽ được chứng kiến.
- Đi với bọn anh đi, để anh nói nhiều quá rồi đấy, anh biết em cũng thích mà, đi đi không hối hận đâu, bọn anh đẹp mà, đúng không?
Choáng váng mấy giây, phải cứu thằng Tùng ra ngay khỏi đó thật, tôi liều mình xông vào giữa, lấy tay dúi đầu thằng Tùng xuống.
- A thằng này, mày lại trốn ra đây ăn trộm ăn cướp của người ta đúng không! Về ngay cho tao.
Mấy gã kia ngơ ngác chưa kịp hiểu gì, tôi liền quay ra cầu xin rối rít.
- Nó đã lấy cái gì của mấy anh rồi, cho em xin lỗi, em xin trả lại. Đừng đánh nó, nó nghiện không được cho tiền chích hút nên mới giả vờ ăn mặc tử tế di ăn trộm thế này. Em xin các anh…
Tôi nói như bài diễn văn, mấy gã cao to trợn mắt không nói được gì cả, bấm nhau bỏ đi. Thằng Tùng mặt cắt không còn giọt máu, leo lên xe tôi ngồi im im. Tôi cũng mệt không thở ra hơi, ngoái lại trêu cho nó đỡ sợ.
- Gái Tùng, mày làm thế nào mà cuốn hút được hẳn mấy anh Gay đẹp như tượng thần Hy Lạp thế?
Nó không nói gì cả, tôi ngồi trước cười ha hả. Chợt thấy tiếng động lạ phía sau. Thật không ngờ, nó đang khóc.
Tôi phi xe lên cầu Long Biên, hai đứa ngồi tựa vào thanh sắt xưa cũ trên thành cầu, ngắm đêm đang buông dần xuống mặt nước. Gió lau khô khuôn mặt búng ra sữa của thằng Tùng. Một lần nữa thực tế lại chứng minh: mỗi con người trong cuộc đời này, đến với nhau đều do nhân duyên cả.
Đêm hôm đó Tùng kể hết với tôi, không phải tự nhiên nó lại kì lạ như vậy. Tùng cũng là một người đồng tính, và còn xui xẻo hơn tôi, gia đình nó đã biết chuyện. Hằng ngày nó đều đối mặt với ánh mắt kì thị từ chính bố mẹ nó. Mẹ nó là bác sĩ, luôn có một niềm tin rằng sẽ chữa khỏi được “bệnh” cho con trai mình. Tôi thở dài, cả hai đều là những người khốn khổ. Khi một người bàng hoàng với sự thật khó tin từ đứa con mình rứt ruột đẻ ra, còn một người luôn sống một cuộc sống nặng nề khi mình là gánh nặng tinh thần cho cha mẹ. Tôi ôm lấy nó như một đứa em gái bé nhỏ, thấy trong lòng mình cũng đang chảy ra mặn chát. Tôi kể câu chuyện của mình, Tùng im lặng, rồi nó chợt cười.
- Giá như bây giờ nhảy xuống dòng sông này, lúc bước lên, em và chị trở thành hai con người khác, thì tuyệt vời lắm, chị nhỉ!
- Ừ, rất tuyệt vời. Estupendo!
Tôi nhếch khóe miệng thành một nụ cười méo mó. Đúng.Tôi là một gánh nặng tinh thần cho Nga, kể cả khi em còn chưa hề biết sự thật.
Uể oải bước chân trần về phòng, tôi giật mình khi mẹ đang ngồi trước máy tính của tôi. Tôi ngay lập tức giật lấy, trang facebook tên Minh vẫn còn chưa kịp tắt, mẹ không nói một lời bước ra ngoài. Dự cảm không lành, có thể tôi sắp trở thành Tùng phiên bản 2.
***
Mẹ tự nhiên vồn vã với tôi hơn, dù bình thường đã rất chiều chuộng tôi. Mẹ bảo tôi đi học làm bánh cho ra dáng nữ công gia chánh, rồi lại giục tôi mau đưa bạn trai về ra mắt. Tôi biết có điều gì đó không ổn. Thở dài. Với tay lấy một lát bánh mì, tôi vội vã đến trường, những buổi học cuối cùng của năm hai.
Nga ngồi một mình trên băng ghế đá, nắng len lỏi từ tán cây đằng sau rọi phía sau lưng em, làm mái tóc chuyển thành màu hung đỏ. Tôi nhẹ nhàng đến bên ngồi. Em quay sang tôi vẫn nụ cười thường nhật, ánh mắng chừng như có điều gì mệt mỏi. Tôi không nói gì.
- Tớ thích một người Linh ạ! Người đó giống cậu lắm.
Tôi như rơi xuống vực thẳm, vừa có cảm giác có lực đẩy nào đang nâng lên, vừa đối diện với sự rơi tự do không biết đáy. Cố nặn ra một nụ cười. Người em thích là tôi, nhưng lại không phải là tôi.
- Nhưng chắc tớ không nên tiếp tục nữa Linh à.
Tôi vẫn không nói được câu nào, chỉ cười vô hồn như vậy. Em quay vội đi lau cái gì vương trên má, rồi tạm biệt tôi để vào lớp học. Tôi đã dần cảm nhận được cái cảm giác bị bỏ lại. Nhưng lỗi không phải ở em, một nửa là do tôi, một nửa là do trò đùa của số phận. Không một ai có thể tỉnh táo khi đã đắm chìm trong tình yêu thực sự. Lâu nay tôi đã chỉ nghĩ cho mình, muốn thỏa mãn tình cảm để rồi cuối cùng sẽ gây đau khổ cho cả hai.
Tôi và em như hai đường thẳng chéo nhau, chỉ có thể nhìn thấy điểm giao nhau qua thế giới phẳng, còn trong thế giới ba chiều này, cùng hướng cũng là điều không thể.
“Thà kết thúc buồn, còn hơn nỗi buồn không bao giờ kết thúc”. Tôi đã quyết định, điều mà khiến tôi tan ra từng mảnh và trôi dạt về những nơi vô định như sinh vật phù du.
Trên đường về tôi thấy một ông già rách rưới, xin ăn ở đầu ngõ, lại gần hỏi mấy câu mới biết ông còn bị câm điếc, nhớ đến lần đầu gặp em, cũng với một cụ già. Tôi bất giác mỉm cười, đưa ông cụ về nhà vì sợ trời nắng nóng sẽ kiệt sức nếu cứ đứng ngoài đường.
Mẹ đang nấu ăn, ngó đầu ra nhìn tôi, chưa để mẹ kịp nói câu nào, tôi dắt tay ông già vào trong nhà.
- Đây mẹ! Xin giới thiệu với mẹ, đây là bạn trai con.
- Cái ..cái gì… Thỏ?.. con?.. con?
- Sao thế, mẹ chẳng mong con có bạn trai lắm cơ mà, con dẫn ra mắt mẹ đây còn gì.
Mẹ ú ớ không nói được câu nào nữa, cái muỗng trên tay rơi xuống đất xoảng một cái. Con mèo béo đang nằm dưới chân bàn ăn kêu nghoéo lên một cái rồi chui tọt vào tủ bếp. Tôi đưa cốc nước cho ông cụ rồi ngán ngẩm bước lên cầu thang.
- Con đùa đấy, con thấy ông ấy đói sắp ngất ngoài ngõ nên đưa về đây, mẹ cho ông ấy ăn giùm con nhé.
Mẹ nhíu mày, trán nhăn lại, mắng với lên.
- Con với chả cái, coi chừng đấy!
Mở máy tính, tôi viết một tin nhắn rất dài, tôi hẹn gặp Nga. Biết rằng tôi sẽ mất cả hai, một người tôi yêu và một người bạn, nhưng tôi không thể lừa dối em thêm được nữa. Tôi không dám mong em sẽ tha thứ và chấp nhận khi nhìn thấy bộ dạng thật của tôi, chỉ mong em có thể quên được mà thanh thản sống tiếp. Mối tình đầu của em, có thể sẽ khiến em hận đến suốt đời.
“Đã xem” – không hồi âm.
Tôi cố gắng điều khiển bàn tay đang run rẩy, gõ dòng tin cuối cùng:
- Te quiero! [Anh yêu em">
Lại một ngày mưa, tôi đứng đợi em dưới một gốc bằng lăng tím, những cánh hoa rụng dưới gốc đã dập nát và phai màu. Tôi đã ước rằng em không đến, để tôi có thể cứ như vậy mà biến mất khỏi cuộc đời em. Tôi thấy mình ngu ngốc khi để mọi chuyện phải tường minh một cách đau lòng như thế này.
Tôi không nghĩ mình có thể khóc, cho đến khi nhìn thấy em đi từ phía mưa trở lại. mái tóc thường xuyên cột cao được thả dịu dàng xuống bờ vai nhỏ, đôi mắt kiếm tìm. Em mặc bộ váy màu trắng, bộ váy giống hệt cái mà tôi – Linh, đang mặc, chúng tôi đã mua chúng với danh nghĩa hai cô bạn thân.
Nga không cười khi nhìn thấy tôi đứng đó, ánh mắt em khó hiểu, môi mấp máy điều gì đó không thành lời.
- Estupendo! Cuối cùng cậu cũng đến
- Cậu..? Cậu quen Minh à?
- Không
- …
- Tớ là Minh.
Cuộc sống thật bỗng nhiên dừng lại. Hình ảnh của em sẽ mãi mãi khắc sâu vào trong tâm khảm tôi. Cái dáng bé đông cứng lại như một khối băng, chiếc váy mỏng run lên theo gió. Hay bàn tay em nắm chặt cố kìm nén, có thứ gì vô hình ứa ra từ khóe mắt. Mưa tạt nghiêng chiều bên phải.
Em cười như mếu.
- Cậu đùa phải không Linh?
Viền mắt em đỏ hoe, khóe miệng trễ xuống thành một nụ cười ngược.
- Xin lỗi, đó là lí do tớ không bao giờ dám gặp cậu, dù là tớ vẫn ngồi trước mặt cậu hàng ngày. Tớ xin lỗi, tớ không phải con trai. Nhưng tớ thích cậu, thật sự rất thích cậu.
Nước mắt cả hai rơi xuống, lần đầu tiên tôi thấy em yếu đuối đáng thương đến vậy. Ánh mắt em xuyên qua đồng tử, xuyên qua tâm trí, xuyên qua tim tôi, đau nhói và tê tái, ánh mắt buồn thẳm mà có lẽ suốt đời tôi cũng không quên được.
Muốn bước đến ôm em cầu xin tha thứ, nhưng tôi chết đứng bên cạnh gốc cây già. Đứng đối diện nhau, tim quặn thắt không thở được, trời không còn sáng, mưa ngày càng nặng hạt. Trong vô thức tôi đưa cho em bó sen trắng đã ngấm nước.
- Tớ xin lỗi!
Như một luồng điện chạy qua, em quay lưng bỏ chạy. Bóng em cứ nhỏ dần, nhòa dần đi trong mưa. Tim tôi dừng lại, nó đã trật nhịp từ lâu, rên rỉ và chảy máu một thời gian đã dài, đến hôm nay hẳn mệt mỏi ngã gục rồi. Tôi gấp ô lại, lê bước trên con đường ngập xác hoa, đèn đường phủ lên những vũng mưa một màu ủ dột. Giá như tôi có thể đi, đi mãi đến khi nào kiệt sức, dừng lại và ngủ một giấc thật say, không cần phải thức dậy nữa.
Trở về nhà như kẻ thất trận, tôi tắt hết đèn, gục xuống góc phòng, nước mắt trộn với nước mưa thấm vào lồng ngực nhọn hoắt và lạnh buốt. Tôi biết rằng cuộc đời mình sẽ còn không ít nỗi đau như thế này, nếu tôi chịu thua, thì sẽ phải sống mà như chết.
Nga đi Mộc Châu ngay ngày hôm sau. Một cô gái mạnh mẽ như em, dù cho đau khổ đến mấy, cũng sẽ có cách làm mình tốt lên. Tôi tự nhủ từ nay sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt em nữa,chỉ nhìn ngắm em từ xa, đến khi nỗi buồn trở thành một người bạn, chúng tôi sẽ không làm khó nhau. Không thể cố quên được, thì hãy cứ nhớ, hãy cứ nhớ như một thói quen. Rồi dần dần ta sẽ không còn đau vì thói quen ấy nữa.
Tôi tìm đến thằng Tùng để khóc mỗi khi cần. Thấy tôi khóc, nó ôm vai thủ thỉ.
- Sau này em với chị sẽ lấy nhau nhé, để không ai phải vì mình mà mang gánh nặng tinh thần, để sau đó có thể đi tìm hạnh phúc thật sự của mình. Dù cho mọi người xung quanh không thể chấp nhận, ít nhất chúng ta cũng có hơn một người để quý trọng con người thật của nhau.
***
Thời gian cứ thế trôi đi…
Cuộc sống lại trở về vòng quay vốn có của nó. Tôi tham gia vài dự án