Tôi từng nghĩ không có chuyện gì kì cục hơn chuyện một con gà bỗng nhiên sinh ra có bốn chân hay một con rùa có hai cái đầu, nhưng rốt cuộc thì những gì tôi quy kết lại có thể cười vào mặt tôi một cái khi mà những điều đó chỉ là chuyện cái vỏ ngoài vì con gà bốn chân thì vẫn là con gà, con rùa hai đầu thì vẫn là con rùa, nhưng chuyện của chính tôi lại không đơn giản được như vậy, tôi là con gái, nhưng lại không phải là con gái.
Tôi là một Lesbian.
Tôi vẫn luôn giống một thứ kì cục ngay từ khi còn nhỏ, bị tẩy chay từ hồi mẫu giáo vì nhận thức quá chậm, lên cấp một cũng chẳng khá hơn khi học hành dốt nát, lầm lì và luôn làm mấy trò theo mọi người nói là kinh dị như ngồi bốc đất lên định ăn. Tôi cũng không cần được tiếp nhận, chỉ chơi với mấy đứa con gái cạnh nhà. Nhà tôi ở một khu chung cư, mỗi gia đình có một căn phòng nhỏ mà ban ngày hay ban đêm, bố mẹ làm gì thì trẻ con cũng đều có thể thấy cả nếu chúng để ý và hứng thú.
Sống chừng ấy năm tôi vẫn không bị gia đình phát hiện, mẹ thường xuyên mua váy cho tôi, và tôi vẫn chấp nhận mặc chúng. Hơn nữa, lúc chưa đủ 18 tuổi, tôi cũng chưa thể xác định rõ ràng cuộc đời mình sẽ đi về đâu sau này, mỗi lần nghĩ đến một ngày nào đó phải dọn về chung sống với một thằng con trai mà tôi sẽ gọi là chồng, tôi ngán ngẩm không nghĩ nữa. Bởi vậy mà tôi luôn là một cá thể dị biệt, bề ngoài thì náo động như thể lâu la của một băng đảng khủng bố, xởi lởi đến mức người ta phát ghét, nhưng mỗi lúc có một mình thì tôi trở về với cái góc của mình, im lặng, tìm kiếm một điều gì mà không thể định nghĩa được. Còn một việc buồn cười hơn nữa, tôi thích làm thơ.
Không phải tự nhiên người ta định ra dấu mốc trưởng thành vào năm 18 tuổi, thụ động đến ngưỡng thời gian này, tôi nhận ra mình cần phải rẽ cái màn sương đang giăng mù mịt trước mặt để mà đi. Vào đại học, cái trường đông con gái nhất nhì nước, tôi cũng không phải gỗ đá mà không thi thoảng xao xuyến trước một bóng hồng chân dài nào đó. Nhưng tôi không để nó trở thành cái gì cụ thể cả, vì đơn phương chẳng có gì hay ho. Tôi biết chắc rằng một đứa con gái thật sự không đời nào lại yêu một đứa con gái tóc dài mái ngố, mặt tròn xoe mà giọng nói còn nhẹ nhàng hơn cả nó. Đôi khi cũng tủi vì cái thân phận chẳng phải của mình này, nhưng tôi không để mình buồn lâu, tôi lao đầu vào các hoạt động tập thể.
Đấy là ở ngoài, mỗi một người giống như tôi thường có một cuộc sống ảo thật hơn đời thực. Quen biết nhiều người trong thế giới thứ ba trên mạng, tôi cảm thấy đỡ lạc lõng hẳn trong xã hội này. Chứng kiến những tình yêu của họ, tôi lại thấy mình có thêm động lực để thay đổi số phận mình về sau. Mỗi khi cảm xúc quyết tâm đang dâng trào trong lồng ngực, thì mẹ lại ngó đầu vào với bộ mặt hớn hở làm tôi giật bắn mình.
- Thỏ ơi! Mẹ mới mua váy phồng công chúa cho Thỏ này!
- Con lớn rồi mẹ, ai lại mặc mấy cái thứ đó, nhìn như cái mớ ruột mèo chứ công chúa gì..
Nhìn thấy vẻ mặt xịu ra của mẹ, tôi đành miễn cưỡng cầm lấy cái váy, đóng cửa lại, tôi thở dài đánh thượt, bao giờ mới hết kiếp mặc váy đây?
***
Có vẻ từ lần đó, tôi ngày càng thay đổi theo chiều hướng “không chấp nhận được” theo lời bạn bè nói. Tôi đi đứng khuỳnh khoàng như một người đàn ông đã có vợ có con, quần áo thì rộng thùng thình, thay giày búp bê bằng giày thể thao đế bệt, chỉ còn mỗi tóc là mẹ không cho cắt, tôi thấy vướng víu như đội cái váy trên đầu. Như thế này tôi cảm thấy thoải mái hơn khi làm mấy việc ga lăng. Tôi luôn luôn cư xử lịch thiệp với con gái, nhận xách đồ giùm, dắt qua đường, nhường ô hay áo mưa… Tôi cao lớn như con trai thật nên chẳng ai thấy ngại khi được tôi chăm sóc cả. nhiều lúc nghĩ thật vừa vui vừa buồn, tôi phải tìm kiếm con người thật của mình bằng những điều nhỏ nhặt như vậy đấy.
Biết rằng con người ta nên chấp nhận và hài lòng với những thứ mình đang có, nhưng ngay từ khi nhận thức được vấn đề của bản thân, tôi đã ghét sự sắp đặt đầy vô duyên này của số phận rồi, nhất là khi lại có một thằng nào đó ẻo lả luôn luôn xuất hiện trước mặt như thể trêu ngươi. Tôi quen Tùng khi tham gia câu lạc bộ của trường, nó “bèo nhèo” không khác gì một đứa con gái tiểu thư. Tại sao lại trớ trêu đến như thế, khi mà một người mạnh mẽ nam tính như tôi lại không thể có được cái thân xác như của nó. Ghen tức làm tôi ghét nó ra mặt, cứ có cơ hội là lại bắt nạt. Tùng có vẻ sợ, tự nguyện gọi tôi là chị dù bằng tuổi. Từ khi nó gọi tôi là chị, tôi còn ghét nó hơn.
Mọi thứ diễn ra thật bừa bộn và chẳng có cái gì ăn khớp với cái gì, như chính tôi vậy. Nhưng tôi tự nhủ cuộc sống như vậy mới là đẹp, có vui có buồn, còn hơn là vô cảm. Tôi không định sống vô cảm, nhưng tôi tự nhắc nhở bản thân rằng bây giờ chưa phải lúc phân tâm vào thứ khác, nhất là tình cảm. Tôi ấp ủ nhiều kế hoạch, nhanh chóng gặt hái thành công, nhanh chóng tự lập, đến lúc ấy phán quyết về cuộc đời mình chỉ nằm trong tay tôi.
Nhưng người tính không bằng trời tính, có lẽ tình cảm là thứ mà trên đời này không ai có thể điều khiển được. Tâm trí tôi kiên quyết gạt phăng tình cảm ra rồi, nhưng bằng con đường nào đó từ sâu trong lồng ngực, nó vẫn len lỏi vào, khi tôi gặp em…
Tháng 5 trời nắng như thiêu, phượng cháy bùng lên chói mắt, bằng lăng tím cả lối đi, nói chung quang cảnh đẹp đẽ nhưng không khí thì như lò bát quái. Nhiệt độ ngoài đường nhảy lên trên mức 40, trong cái điều kiện nắng nóng chết người như thế, khi cái dòng xe cộ buổi trưa đang dồn thành cục như một quả bom, ai nấy đều nhăn nhó cau có mong sớm thoát khỏi cái địa ngục giữa đường này, sao tôi lại để tâm mà chú ý thấy em nhỉ?
Em bước xuống từ xe 27, cái chuyến bus lúc nào cũng như cái máy nhồi người, trán ướt mồ hôi, ướt luôn cả mấy sợi tóc mai bên thái dương, chẳng áo mũ che nắng, em đi nép vào hàng cây trên vỉa hè, mặt đỏ bừng vì nóng. Mọi thứ về em có lẽ chỉ dừng đến đây rồi biến mất trong cái đầu lộn xộn của tôi nếu như em không bước đến chỗ một ông già đang mệt lử ngồi dưới bóng cây, đưa cho chai nước trong balo sau lưng và nói câu gì đó. Lúc này tôi đã hoa mắt rồi, nhưng vẫn cố nhìn cho rõ khuôn mặt của em, cái dây đeo thẻ sinh viên màu đỏ.
Tôi và em học cùng trường.
Tôi trở về ngay lập tức đăng tin tìm em trên các trang confession của trường, của khóa, rồi của khối. Dẫu biết tìm thấy là điều không tưởng, nhưng tôi vẫn cứ cố chấp, bởi hình ảnh cô bé ấy cứ ám ảnh tôi một cách bất thường.
Lần đầu tiên thấy mình quá hứng thú với một người như thế, tôi tự lấy làm ngạc nhiên. Đợt nắng nóng kéo dài làm tôi bị cảm nắng mất rồi, nhưng không ngờ cơn cảm nắng này lại dai dẳng đến thế, chỉ một cái lướt qua mà khiến tôi thẫn thờ suốt mấy ngày liền.
- Chị Linh, ăn sữa chua không nè?
- Con trai con đứa mà sao tối ngày mày ăn sữa chua thế, yếu sinh lý à?
- Hì..hì… đi ăn chè không chị?
- Lượn lượn, không lúc nào miệng không ướt đồ ăn, sao mày giống mấy đứa mỏ khoét vậy Tùng?
Thằng bánh bèo này luôn luôn chọn lúc tôi bực tức để quấy nhiễu, càng nhìn nó tôi càng tức, chỉ muốn lột da nó để đổi thân xác. Thấy tôi gườm gườm, nó lụt cụt đi ra cửa. Có ai đó đứng đợi nó ngoài, tôi vô định nhìn ra, sững người, vẫn cái túm tóc đuôi gà lúc lắc, những sợi tóc mai lòa xòa vuốt ve khuôn mặt tinh khôi ngoan ngoãn nương theo một cơn gió ùa vào trong phòng chỗ tôi ngồi. Đằng sau em bằng lăng tím nhòa một màu ẩn ức. Chính em rồi, cái cảm giác cuộc sống thật bỗng nhiên dừng lại khi em xuất hiện lại một lần nữa xảy ra.. Tôi ngẩn ngơ đến tận khi thằng Tùng kéo em đi khỏi khung cửa trước mặt. Ngồi bần thần trong phòng ban câu lạc bộ cho đến khi thằng Tùng quay lại. Tôi nhoài người ra cầm cổ nó lắc lắc:
- Sao mày biết mà không bảo tao hả? Hả?
- ợ..ợ.. cái gì? Biết cái gì? ớ…ớ..ợ… cứu em…
Tôi quẳng nó sang một bên, ngồi phịch xuống ghế. Tôi là người tin tưởng tuyệt đối vào duyên số, trước giờ tôi vẫn nguyền rủa kiểu quy hoạch chết tiệt nào khiến cho khuôn viên cái trường này quéo lại còn một nhúm như thế, nhưng bây giờ tôi thầm cảm ơn điều đó vì chính nó đã khiến tôi gặp lại em.
Tôi bắt đầu tra hỏi thằng Tùng về em. Nơi này không tròn như Trái Đất, nhưng nó có nhiều cơ may hơn nhiều để tìm người mình cần. Dường như tôi cũng bắt đầu cái duyên với thằng Tùng từ đây, em học cùng lớp Tùng, em tên Nga.
Tôi làm quen em trên facebook bằng cái cớ bắt gặp em vào cái ngày nắng hôm ấy, tất nhiên là bằng cái nick ảo để sống thật. Tôi không cố tình nói mình là con trai hay con gái, nhưng cái tên chắc chắn khiến em nghĩ tôi là con trai. Tôi không dám phủ nhận hay thừa nhận điều gì, lúc này tình cảm đang giành lấy quyền được ưu tiên. Tôi lo sợ khi thấy mình đã bị nặng hơn cơn cảm nắng thông thường. Giữa một rừng con gái kiêu sa sành điệu trong trường, có một cô gái như em là điều không tưởng. Em giản dị một cách kì lạ, cá tính riêng biệt, và có phần nổi loạn. Tôi đã từng tưởng tượng, với khuôn mặt thánh thiện kia, chừng như em giống một cô công chúa trong cổ tích bị hại và sống một cuộc đời thường dân. Em hay đi phượt một mình, lên tận Tây Bắc ngắm hoa tam giác mạch. Tôi nghĩ đến cái ước mơ phượt đến bây giờ vẫn đang nằm trong kế hoạch của mình mà thấy xấu hổ. Tôi không có tài cán gì ngoài mấy bài thơ con cóc, em thì có đủ mọi thứ khiến người ta tò mò phát điên lên. Em biết thổi harmonica, vẽ kí họa rất đẹp, và đang tự học tiếng Tây Ban Nha. Và có điều đáng lưu tâm hơn cả, em chưa từng yêu ai. Tôi biết tôi chết chắc rồi, đi đâu để tránh được tình yêu từ trên trời rơi xuống này đây? Tôi không có khiếu vẽ, nhạc cụ cũng không, tôi đành nói dối rằng mình cũng đang học tiếng Tây Ban Nha để duy trì những cuộc nói chuyện. Ngay ngày hôm sau tôi ra hiệu sách khuân về tận 3 cuốn từ điển Tây Ban Nha, như một tên ngốc.
Với em, tôi tên Minh.
Mỗi tuần tôi làm tặng em một bài thơ, hầu hết là thể loại chọc cười, chứ tôi biết chắc hẳn em không thích những thứ sến súa.
“Hôm nay trời nắng chang chang
Thỏ con trốn học lang thang xa gần
Khi về mất áo cởi trần
Mẹ Thỏ cau có: “Khỏi cần, đi đi!”
Em thường trả lời bằng tất cả những icon có hình mặt cười, kèm một từ:
- Estupendo! [tuyệt vời">
Bình thường tôi sẽ thấy mình hâm dở lắm, nhưng khi em khen như vậy, tôi tin rằng tôi tuyệt vời như thế thật.
Càng ngày càng muốn tiến lại gần hơn, tôi tiếp cận em bằng cả cái mặt con gái dễ thương của mình ngoài đời thật, thông qua thằng Tùng. Tôi bắt nó hẹn đi ăn hoặc học nhóm với em nhiều hơn, để tôi có cớ đi theo mà làm quen, ngắm em, nói chuyện cùng em. May là thằng Tùng nó ẻo lả, nếu không em lại tưởng nó thích em nên cứ bám theo em hoài thì nguy.
Sự đồng nhất về tính cách giữa khi tôi là Minh và khi tôi là Linh khiến tôi nhanh chóng trở nên thân thiết với em. Mỗi khi em cười, mọi thứ xung quanh em tự nhiên sáng bừng lên như làm bằng cát ngoài bờ biển, tôi cứ nhìn em chăm chăm, mặt ngây ra, em cười lớn hơn nữa:
- Tính cách cậu giống hệt một người bạn của tớ, không khéo hai người là anh em.
Nhìn em cười mà tôi nén tiếng thở dài. Là tôi đây chứ còn ai nữa, là một người sao chẳng giống nhau. Nếu biết sự thật không biết em sẽ làm gì nhỉ, tôi lại cố xua đống suy nghĩ ra khỏi đầu.
Dần dần tôi đuổi thằng Tùng ra khỏi những cuộc hẹn.
Một buổi chiều không có gió, tôi với em đi nhà sách, rồi đi tô tượng. Em chọn một con bò rồi loay hoay tô tô vẽ vẽ, tôi chăm chú nhìn biểu cảm trên gương mặt em, đến khi em ngẩng lên cười đắc thắng. Em đã tô toàn bộ con bò thành màu tím, từ sừng cho đến chân và đuôi, em gọi đó là “Chú bò quái dị”, tôi nằm ra bàn để cười. Một chút quái dị, chắc hẳn có rất nhiều người thầm thương trộm nhớ em, cô gái có tâm hồn như một thảo nguyên lúc nào cũng ngập tràn ánh sáng và hương thơm. Tôi nhìn con bò màu tím, nhìn về phía đằng xa, bằng lăng tím một màu ẩn ức, bỗng chốc nhòa đi.
Mưa.
Em nắm tay tôi chạy ra ngoài đường, trên vỉa hè lá xanh đang rơi xuống, mưa tạt nghiêng theo chiều gió, hơi nóng từ mặt đường bốc lên trộn với vị mưa lành lạnh khiến tôi rùng mình. Cái nắm tay đầu tiên, dưới cơn mưa rào mùa hạ, tôi từng mơ thấy khung cảnh này không biết bao nhiêu lần, nhưng có một điều không giống, lúc này tôi là Linh, chỉ là một người bạn thân. Em quay sang tôi lắc lắc mái tóc ướt, cười hả hê như đứa trẻ. Tôi không nói gì cả, ngửa mặt lên trời, mưa hôm nay không ngọt.
Về nhà trời vẫn còn mưa. Tôi inbox hỏi, sợ em ốm. Rồi lại trở lại làm Minh nói chuyện như thường lệ.
- Cậu thích con gì nhất?
- Cậu đoán xem.
- Con bò chứ gì?
- Sao cậu biết? O.O
- Vì tớ cũng thích con bò :v
- Tớ sắp đi Mộc Châu chăn bò thật đấy, cậu muốn đi không?
Chẳng biết trả lời thế nào cả, lần đầu tiên em chủ động kéo hai đứa lại gần nhau hơn, vậy mà tôi cảm thấy bất lực một cách khó tả. Không dưới một lần em thắc mắc tại sao cùng trường mà không bao giờ bắt gặp, tôi cũng không tìm được câu trả lời thỏa đáng khi cái trường bé xíu này chỉ cần quay người một cái là có thể nhìn thấy nhau. Có lẽ trong đầu em đang hiện lên hình ảnh một thằng con trai hèn nhát, kì cục. Tôi đành chữa cháy:
- Tớ lúc nào chẳng nhìn thấy cậu, nhưng chưa dám gặp cậu đâu, tớ sợ cậu sẽ làm tớ không tỉnh táo.
- Tớ có thể hiểu đó là gì?
- Estupendo!
Em cười, tôi cảm nhận được sự hụt hẫng trong khoảng im lặng ấy. Có lẽ nào em thích tôi rồi không? Tôi thoáng mừng, lại chợt lo, lần này thực sự là một vấn đề lớn, tôi sẽ làm thế nào với mối tình đầu này đây? Nghĩ thấy mình giống như một kẻ lừa đảo, nhói trong lồng ngực. Mẹ lại như thường lệ ngó đầu vào khiến tôi giật bắn mình.
- Thỏ ơi, mẹ mua áo cup cho Thỏ này, màu hồng nhé.
Tôi ngao ngán nhìn cái kính vải khổng lồ trên tay mẹ, giá như cơ thể mình không có máu, tôi đã cắt phăng cái vòng thứ nhất này đi rồi.
Lắm lúc tôi mon men hỏi em, rằng em nghĩ thế nào về người đồng tính.
- Họ rất thú vị!
- Thật chứ?
- Cierto!
Từ “họ” cứ nhảy nhót trong đầu tôi, rõ ràng là “họ” chẳng liên quan gì đến em cả, điều đó đồng nghĩa là tôi cũng vậy. Càng ngày càng thêm nhiều khó khăn. Một mối quan hệ không rõ ràng, tôi sợ một ngày em sẽ chán nản, nhưng tôi cũng không có cớ để giữ em lại, thực ra là không có một bản ngã thật trong đời mà giữ em bên mình. Rồi mọi chuyện sẽ đi đến đâu?
Có những điều em không thể biết
Bởi đó là điều có thể giết chết tôi
Mọi khoảng cách bất chợt quá xa xôi
Dù ngồi cách nhau một bàn tay bối rối…
***
Lại nói về thằng Tùng, nó càng ngày bám lấy tôi nhiều hơn. Tôi từ nghi ngờ về giới tính của nó, ghét nó, dần chuyển sang thương nó, một thứ tình cảm rất lạ, như đã thân quen từ lâu, tôi coi nó như đứa em trong gia đình.
Tôi và Tùng được câu lạc bộ giao cho làm phóng sự ngắn về thái độ xã hội đối với người đồng tính. Mọi người trong câu lạc bộ thường trêu rằng tôi và nó nên hoán đổi thân xác cho nhau. Người ta thì cười vì đó là những lời đùa cợt, nhưng tôi thấy nó cay đắng thế nào....