Pair of Vintage Old School Fru
  Blog Media Story
Tip Hi, Mozilla/5.0 đến với Up7s. Chúc bạn online vui vẻ !
Bây giờ: 00:37:09 - Thứ sáu, Ngày 14/02/2025
Menu Tiện Ích
Auto Nếu anh tâng bốc tất cả mọi người thi ai sẽ là kẻ thù của anh ?
Tắt ảnh | +A Tăng cỡ chữ =A Mặc định -AGiảm cỡ chữ
Top Game Hot Tháng 02
Admin
[date].file_date.[/date]



- Ê, trông anh giống thằng hề mua vui cho công chúa quá!

Rồi anh mới chột dạ, nhận thấy mình quá khờ, con bé còn tự nhận mình là công chúa. Khánh khoanh tay đi vào nhà mặc kệ con gà và con bé. Sau thì thấy nó cũng đi theo vào, ngó lơ con vật, anh lấy làm ngạc nhiên.

- Còn con gà?

- Chốc nữa nó đói thả vài hạt thóc là về liền.- Con bé nhún vai.

Bữa trưa hôm ấy bố và mẹ con bé về. Họ không khỏi thất vọng bởi cô con gái với mấy thứ dung dị đặt trên mâm hệt như ngày hôm qua.

Nhỏ nhanh nhẹn:

- Anh ấy cứ đòi ăn mấy món đơn giản nhà mình.

Và cái gật đầu đồng nghĩa với việc cả bữa trưa anh chấp nhận bầu bạn với lũ cà pháo cùng tương bần.

*

- Ai kẹo kéo đây!!!

Từ trong nhà con bé đã la toáng lên gọi người phụ nữ rao kẹo. Tầm chiều sớm mà cô ấy đã đi tới từng nhà hỏi đổi kẹo kéo lấy lông vịt. Con bé toe toét lôi ra một rổ lông để lấy được hai dải kẹo kéo bọc bằng lá chuối. Nó chìa cho anh một và nhâm nhi cái còn lại.

- Cái này là cái gì? – Anh nhìn thật kĩ thứ kẹo dẻo màu trắng tinh.

- Kẹo kéo, ngon cực, không chứa “độc tố” như hột mít đâu. – Nó nhắc lại chuyện hồi sáng rồi lấy hai tay bịt mũi.

Nhìn nó ăn ngon lành, anh cũng thử.

Kẹo làm bằng sữa với đường, ngọt lợ mà cũng kêu ngon.

- Trời, ngon thế mà không ăn, để em ăn hộ cho!

Nó đã chén hết cái kia, đòi với tay lấy phần còn lại. Cánh tay dài của anh đưa lên cao không cho nó tóm được. Thì ra ăn kẹo tranh nhau với con nhỏ cũng… ngon, vị đường lợ bỗng trở nên ngọt ngào lạ kì.

Đêm hôm đó Khánh ngủ một giấc li bì từ sớm tới tận sáng. Tiếng kêu gọi bạn của đám ve sầu hay tiếng ụt ịt từ mấy con heo dần trở nên thân thiện hơn. Càng về đêm không khí càng dễ chịu, có mất điện giữa đêm cũng chẳng thấy nóng.

Khi thức dậy thì nhà đã chả còn ai. Giờ chưa tới bảy giờ con bé đã đi học, chẳng như anh, tới các show diễn luôn muộn hơn giờ hẹn. Bát xôi rắc vừng đặt trước bàn, có cả mấy quả ổi mỡ chín thơm lừng và vài hột mít rang trong rổ còn sót lại của ngày hôm qua. Anh chợt bật cười vì sự chuẩn bị chu đáo và tinh nghịch từ con nhóc.

Đi lòng vòng xung quanh mảnh vườn trước nhà, Khánh hít một hơi dài để cảm nhận vẻ đẹp mộc mạc nhất từ thiên nhiên. Những lá cải xanh non cạnh bên cây rau dền đã ngả màu đỏ, còn có cả rau ngót, mồng tơi, rồi đến dàn mướp trên cao, luống khoai lang dưới đất, hoa thiên lý nở thành chùm nhỏ… tất cả làm nên những sắc màu cho khu vườn.

Thời gian cứ nhẹ nhàng trôi như thế, cùng những con người đã quen với guồng quay của cuộc sống nơi đô thị, nơi những ánh hào quang chiếu rọi, sao có thể biết được món quà hạnh phúc mà thiên nhiên ban tặng. Anh thấy mình thật may mắn khi đã không bị thiên nhiên lãng quên.

*

Trời chuyển giông, lá xào xạc trong cơn gió lớn, mây đen kéo đến che lấp ánh dương. Chỉ vừa mới đây thôi cảnh vật còn được phủ màu vàng nắng, thế mà giờ trời đất đã xám xịt. Con bé với chiếc áo trắng, tung tăng chạy về nhà, đặt cặp vào trong rồi kéo anh chạy ra đồng.

- Trời này mà thả diều là tuyệt! – Nhỏ nhanh chóng tìm thấy chiếc diều tự làm dưới gầm giường. Đó là chiếc diều được làm thủ công bằng giấy thếp và khung tre, có vẽ vài cái mặt cười ngộ nghĩnh, dùng dây gai buộc lại.

Cánh diều quay mòng mòng theo sau con bé. Nó cố chạy thật nhanh để diều lên cao nhưng chẳng những không được mà còn bay là là dưới mặt đất. Vẻ mặt con bé hậm hực đòi anh thả cao như chúng bạn.

- Thế này mới là thả diều chứ! – Dù trò chơi này đã đi qua tuổi thơ anh từ rất lâu rồi nhưng dường như mới chỉ là ngày hôm qua. Những kí ức ngày thơ bé chợt ùa về, nơi tâm hồn được thả mình tự do và bay bổng như cánh diều kia.

Mưa, đã có những hạt nước rơi xuống. Cánh diều tung bay trong gió, anh và con bé chẳng thể thu lại nên để cho nó bay xa rồi dừng lại ở một vùng đất mới.

Mưa dần nặng hạt, lộp bộp rồi ào ào, cả hai đã ướt sũng trước khi chạy tới chỗ trú. Làn nước tưới mát tâm hồn họ, và một nụ cười xích hai người lại gần nhau hơn.

Mưa rào, trắng xóa mọi tầm nhìn. Suốt một tiếng đồng hồ, sấm chớp rền vang một góc trời. Cuối cùng cũng ngớt, phía đường chân trời rộng mở, cầu vồng xuất hiện như tô điểm cho phông nền màu ngọc trai. Người ta thường muốn lưu giữ hình ảnh đẹp đẽ đó trong một phô hình, nhưng khoảnh khắc này, giây phút ngắn ngủi này đây chả cần tới chiếc máy ảnh hiện đại nào thì anh cũng đã ghi nhớ sâu tận trong trái tim.

- Có con cá rô kìa anh. – Con bé nhanh tay tóm gọn con cá rồi reo lên phấn khích – Tối nay em sẽ trổ tài nấu canh cá.

Bàn tay anh bất chợt chạm lên mái tóc ướt nhẹp ấy. Ừ! Sẽ là món canh có một không hai mà không một nhà hàng nào đáp ứng được.

Họ vừa đi vừa nói đủ thứ chuyện, cho tới khi về nhà thì người cầm con cá đó đã là anh.

- Sao nhà mình đông người vậy mẹ? – Con bé đang định đem khoe con cá to ơi là to.

- Các chú thợ ảnh tới chụp hình cho anh Khánh đó con.

Con bé ngơ ngác nhìn anh. Nụ cười rạng rỡ của anh tắt ngấm, thay vào đó là sự ngượng ngạo trong một nụ cười khác, phảng phất chút buồn và tiếc nuối khi đôi bàn tay nhỏ bé kia từ từ buông lơi khỏi tay áo mình.

Công ty quản lý để anh về miền quê này nhằm chụp lại những bức hình thân thiện với môi trường, chốn thôn quên dân dã, mà cốt lõi chính là để khôi phục lượng fan hâm mộ đã mất và gia tăng số người gia nhập fan chính thức cho Nam Khánh. Những bức ảnh hẳn sẽ được sắp đặt trước, một vài short hình của anh trong vườn hay ngoài cánh đồng, mà chủ yếu chỉ để khoe mẽ hình thể, để anh tỏ ra mệt phờ khi thử làm việc đồng áng mà thực chất chỉ là giả vờ diễn theo kịch bản. Vậy thì có ý nghĩa thực sự không nếu anh cứ chụp dưới ống kính, cố tỏ ra theo kịp chủ đề mà người biên tập vẽ ra?

Quỳnh Sana làm nhiệm vụ của người quản lý, rút dây cắm sạc điện thoại đa năng đưa cho anh. Cô và đoàn chụp hình đã đến trước khi cơn mưa kéo đến.

Khánh kiểm tra cuộc gọi và tin nhắn. Không như anh nghĩ, vài ngày biến mất khỏi giới giải trí, những tin nhắn chỉ đơn thuần rủ rê anh đi café hay mời dự khai trương shop quần áo, chẳng gì hơn. Ngay cả cô bạn thân thuở nhỏ cũng chỉ vỏn vẹn một hai câu thăm hỏi.

- Chúng tôi rất cảm ơn sự giúp đỡ từ phía gia đình! – Sana cùng cả đoàn cúi đầu chào toàn thể gia đình, làng xóm, rồi nhìn vào đồng hồ trên tay, thông báo cho Khánh – Cậu còn quên gì nữa không? Chúng ta ra xe công ty, chạy show khu vực miền Bắc luôn. Trang phục buổi diễn đã được mang theo rồi.

- Đi luôn ư? – Khánh giật mình – Đã chụp được tấm nào đâu? – Thực sự anh muốn kéo dài thời gian ở lại chốn thanh bình này thêm nữa.

- Tôi chụp mà còn để anh biết thì mất đi cái thần của bức hình rồi còn gì. Nhưng xem ra cô bé dễ thương kia ăn ảnh hơn anh nhiều! – Nhiếp ảnh gia cầm chắc chiếc máy ảnh trên tay.

- Chụp em ư? – Con nhóc cười tươi rói mong muốn được xem hình.

- Ừ, bọn chị sẽ rửa ảnh và chỉnh sửa đôi chút rồi gửi về gia đình một bản hoàn thiện. – Sana lên tiếng – Đến khi nào ra phim “Sleeping Princess in House” của anh chàng điển trai này, vé sẽ được gửi tận tay cô bé.

- À ha! Có phải anh Tùng Lâm sẽ đóng trong phim ấy không? Thảo nào anh Quân dặn em đối đãi với người này thật tốt, sẽ có vé đặc biệt coi bộ phim đầu tay thần tượng của em đóng. – Nó reo lên sung sướng, còn định bắt tay vị khách đến chơi nhà để thể hiện niềm vui.

- Đi thôi, tôi còn phải tắm rửa và ăn tối nữa. – Nhưng Khánh đã ngoảnh mặt bước đi, con cá trên tay anh cũng rơi tuột từ lúc nào. Nhận miếng khăn ướt từ người quản lý, anh lau tay sạch sẽ trước khi ra nơi đỗ xe.

*

Bộ ảnh được xuất hiện trên tạp chí thời trang tháng tới với vị trí bốn trang màu chính giữa. Khánh bức xúc lật qua lật lại bản xem trước cuốn tạp chí trong căn hộ quen thuộc tại khu chung cư cao cấp, nến thơm phảng phất hương quế, Vermouth đá, dựa lưng vào chiếc ghế quen thuộc.

- Vì sao lại chọn mấy hình tôi xắn quần bắt gà này chứ? Thật là mất hết hình tượng! Được bức ảnh cầu vồng thì lại để con nhỏ choán hết ống kính. – Khánh băn khoăn không biết làm thế nào gã phó nháy ghi được cả những khoảnh khắc tình cờ của mình. Lắc cho viên đá tròn trong ly rượu va vào thành cốc, lại không hề uống, anh đã dự định sẵn sẽ ăn cơm niêu Sài Gòn vào trưa nay nên một nhấp rượu ngoại cũng sẽ khiến vị giác bị ảnh hưởng.

- Vẫn có thể thay đổi được. Hay là tấm cậu ăn hột mít này nhé? Tôi thấy thú vị đấy! Không biết làm cách nào mà cô bé dụ được cậu ăn nhỉ? – Quỳnh Sana cười hóm hỉnh, hài lòng với bộ ảnh.

Khánh giành lại số ảnh còn lại chưa xem, tấm nào có sự góp mặt của mái tóc cột cao tinh quái ấy đều khiến anh quan sát kĩ hơn. Dường như kỉ niệm ngắn ngủi đã qua đang tái hiện



Chuong 5 - The end



Nụ cười của nhỏ lúc anh làm xổng mất con gà, vẫn nụ cười ấy khi được bác thầu sen cho quà, cả khi nhìn anh ăn hột mít, cứ dần dần hằn sâu vào tâm trí hơn, rực rỡ nhất là đôi mắt to tròn phản chiếu hình ảnh của chiếc cầu bảy sắc vẽ qua đường chân mây.

Nhưng… thậm chí anh còn không biết tên cô bé.

Vũ Trung bước vào với bản kế hoạch cho “Sleeping Princess in House” và một tin tức mới:

- Cậu đọc bản tin online rồi chứ?

Khánh hiểu Trung đang đề cập tới điều gì. Trên các mặt báo mạng lùm xùm vụ Phương My và Tùng Lâm có những cử chỉ vượt mức tình bạn.

- Một phần vì sức ảnh hưởng từ những bài báo gần đây và hình ảnh của cậu bắt đầu được chú ý trong giới điện ảnh nên Tùng Lâm sẽ phải nhường cậu vai nam chính. Hà Anh sắp sửa có tour lưu diễn quốc tế nên hiển nhiên Phương My sẽ đóng cặp với cậu, nhằm xoa dịu scandal của cô ấy với Tùng Lâm, nhưng tôi hy vọng cũng không phát sinh scandal khác. – Quản lý Trung nói đầy ẩn ý.

- Anh trông tôi giống kẻ muốn ôm danh hiệu “Ông hoàng bê bối” về mình à? – Khánh nhận lấy kịch bản – Nhưng tại sao tôi lại phải đóng cái thứ phim nghe tên đã thấy trẻ con này chứ?

- Vì nhân vật nam phụ sẽ là vai phản diện. – Quỳnh Sana như nhìn thấu suy nghĩ của cậu em họ. Cô im lặng suốt những giờ sau đó.

Câu nói của cô khiến Khánh suy nghĩ mãi. Cuối cùng anh đã kí tên vào bản hợp đồng.

*

Phim được bấm máy tại Hà Nội khi trời chớm đông, mặc dù vẫn còn chút nóng dư âm của ngày hè nhưng đội ngũ diễn viên sử dụng trang phục tông nóng, chất liệu dày, dẫn đầu xu hướng cho thời trang đông xuân. Tại hậu trường, Nam Khánh chăm chút cho lời thoại và phần diễn xuất của mình, trong khi nhân viên trang điểm làm nhiệm vụ của họ trên khuôn mặt anh. Dường như đã đi vào đúng quỹ đạo, anh tỏ ra nghiêm túc và tập trung vào vai diễn, không thể để nam diễn thứ hai vượt mặt được. Đưa mắt sang bên Tùng Lâm, mới nãy thôi còn đứng một mình tình tứ nhìn bạn diễn cặp với anh, thì giờ đã bị một đám fan tuổi teen bủa vây.

Bộ phim xoay quanh một cô nàng tiểu thư danh giá, sống trong yêu chiều của mẹ cha nên có phần đỏng đảnh, kiêu kì và không coi trọng đồng tiền. Vì muốn thức tỉnh cô con gái độc nhất khỏi cuộc sống êm đềm không phải lo nghĩ đó, người cha buộc phải nghiêm khắc và eo hẹp chi tiêu của cô, đồng thời sắp đặt cuộc hôn nhân với một người đàn ông của công việc do Tùng Lâm thủ vai. Không chịu được sự quản thúc vô lí của cha mẹ, cùng lúc thẻ tín dụng về con số không tròn trĩnh, hóa đơn thanh toán cứ ngày một chồng chất, cô quyết định chuyển sang nhà cô bạn gái mới quen chưa lâu ở tạm để dọa phụ huynh. Trên đường đi cô vô tình tông trúng một gã trai, khiến anh ta bị thương và phải đưa tới bệnh viện. Không ngờ tên đó đang làm việc tại một công ty tư nhân có tiếng, và người bạn gái mới quen kia lại là thư kí của anh ta. Vì không chịu được sự khắt khe và lịch làm việc dày đặc ở vị trí một thư kí nên cô ta đã xin thôi việc. Trong giai đoạn khó khăn, khi giám đốc nằm viện, lại với một mức lương quá hời, cô gái giới thiệu nàng tiểu thư đành hanh vào vị trí của mình.Từ đây, những rắc rối giữa hai con người có cá tính khá tương đồng bắt đầu. Họ đều kiêu căng, coi nặng sĩ diện cá nhân và sẵn sàng xù lông nhím khi bị đối phương châm chọc. Theo lẽ đó, chả ai nhịn ai, nhưng cô lại ở một thế yếu vì mình là người gây tai nạn cho cấp trên. Tiếp sau là những hành động của người đàn ông làm nghề luật sư – vị hôn phu của nàng công chúa – ngăn cản tình cảm đang trên đà đơm bông kết trái của họ dù cả hai đều chưa nhận ra.

Khánh phá lên cười khi đọc lại một lượt bản tóm tắt cốt truyện. Gã trai ăn mặc thời thượng dù hơn bốn mươi phút đầu bộ phim phải nằm viện đó chính là anh. Với hình tượng nhân vật như vậy, chả có lí nào khán giả lại không ưa thích.

*

Thấm thoát cũng đến ngày đóng máy, lịch chiếu phim được ưu tiên ấn định tại các rạp lớn nhỏ và chiến dịch quảng cáo dần trở nên rầm rộ. Tấm poster được trưng tại các khu vực đông người nhằm thu hút sự chú ý của khán giả. Sự tò mò về nhân vật nam chính ngày càng được mở rộng trong tầng lớp giới trẻ. Vũ Trung và Quỳnh Sana có thể ăn mừng vì quyết định đúng đắn của họ về chuyến đi dành cho Nam Khánh vừa qua.

- Sana, chị đã gửi vé mời xem phim tới các đồng nghiệp và bạn bè của tôi chưa? – Khánh có chút nhắc nhở với quản lý, một mặt cũng có cớ để lượt danh sách người nhận.

- Cậu cũng quan tâm đến mấy chuyện nhỏ này à? – Quỳnh Sana làm vẻ ngạc nhiên thái quá khiến Khánh ngượng ngùng quay đi, ném tờ danh sách ra bàn. Hệt như chị ta đi giày cao gót trong lòng anh vậy.

*

- Phim gì mà bất công thế này? – Cô gái theo dõi bộ phim uất ức vì nhân vật nam thứ phải làm những việc trái lương tâm. Anh ta là luật sư tư vấn cho công ty của gia đình nam chính, vì tức giận vị hôn thê năm lần bảy lượt lỡ hẹn chỉ để làm mấy chuyện cỏn con, phục vụ cho tay giám đốc, khiến anh xấu hổ trước mặt bạn bè và người lớn.

Cả rạp chật kín ghế, những cảnh quay đầu tư cùng sự góp mặt của dàn diễn viên với ngoại hình nổi trội đã đem lại thành công cho ngày công chiếu thứ nhất. Tuy nhiên, chiếc ghế bên cạnh cô thì phải khi phim chiếu quá nửa mới có người ngồi.

- Xem ra mọi người chỉ thích coi đoạn nhân vật nam chính diễn. – Tiếng cười tự đắc vang lên trong căn phòng kín.

Nhỏ giật mình vì âm thanh phát ra từ bên cạnh, quay sang đáp lại ngay lập tức:

- Vì hoàn cảnh đưa đẩy nên anh luật sư mới thông đồng với kẻ xấu đó chứ. Cứ dễ dàng chiếm được tình cảm của nàng công chúa bằng một nụ hôn trong bệnh viện như nam chính thế kia thì ai chả thành người tốt được. – Nhỏ đặt ống hút lên miệng và uống cạn ly nước. Số bỏng ngô đã hết veo từ trước đó.

Sau đó Khánh không nghe thấy người bên cạnh bình phẩm gì thêm. Tưởng rằng nhân vật phản diện phải bị ghét, nhưng hình như riêng mỗi nhỏ cảm thấy tội nghiệp cho vai diễn của Tùng Lâm, hơn nữa lại còn chẳng thèm để ý tới nam chính. Vai diễn này anh đã tốn không ít thời gian và sức lực, thật bất công khi nhỏ chỉ lăm lăm chàng ca sĩ vai phụ. Chính vì vậy dù đang đến đoạn gay cấn, Khánh siết chặ
« 1 2 3 

Bạn đang xem Socola trái mùa - ZuzuLinhBạn có thể Chia sẻ bài viết này lên FaceBook Chia sẻ bài: Socola trái mùa - ZuzuLinh
Bình Luận
Không văn tục, spam thể hiện người có văn hóa !

Tags:
Cùng Chuyên Mục
Bạn Đã Xem Chưa ?
voteBạn cảm thấy: Socola trái mùa - ZuzuLinh như thế nào?
Thống Kê
- Xem: Socola trái mùa - ZuzuLinh
- Url: http://up7s.mobie.in/story/bai-viet/06-socola-trai-mua-zuzulinh.html?p=3
- Tải trang: 0.0002 s
- Lượt xem: đang xem 1, hôm nay 4, tuần 4, tháng 4, tổng 508
- Xếp hạng: 0.5 (10.16%)
- Đánh giá: nếu bạn thấy bài viết có ích, hãy chia sẽ cho bài viết này!
  Info Fanpage
U-ON C-STAT
DMCA.com Protection Status