XtGem Forum catalog
  Blog Media Story
Tip Hi, Mozilla/5.0 đến với Up7s. Chúc bạn online vui vẻ !
Bây giờ: 05:59:49 - Thứ sáu, Ngày 14/02/2025
Menu Tiện Ích
Auto Trong vô số lời nói chắc chắn sẽ có một sự nhầm lẫn.
Tắt ảnh | +A Tăng cỡ chữ =A Mặc định -AGiảm cỡ chữ
Top Game Hot Tháng 02
Admin
[date].file_date.[/date]



“Người ta nói sau cơn mưa trời lại sáng đúng thật. Chiều qua mưa ngập cả trường, bọn tớ không tập bóng được, thế mà sáng nay trời nắng đẹp ơi là đẹp luôn. Cái bồn qua sau trường nở hoa đẹp lắm đấy! M…”

“Chắc là tập đánh bóng qua lưới xong đau tay chứ gì. Mấy cô lớp tớ cũng thế đấy, đúng là con gái, bánh bèo gì đâu…”. M…

“Có ai nói cậu là bánh bèo đâu mà, ple…”. M….

Thu gấp lại những mảnh giấy chi chít chữ Minh. Tờ sáng nay là kể về việc Minh bị trầy xước do tập bóng. Thu lẩm bẩm, rồi lấy hộp y tế, soạn ra mấy băng gạc, thuốc đỏ, băng cá nhân rồi cẩn thận gói vào một cái hộp nho nhỏ. Mấy vết xước đó có vẻ sâu, Thu nhìn mà xót nhưng cũng chỉ đưa cho Minh miếng băng gạc để cầm máu tạm thời. Mọi thứ còn lại phải để cho Phương, cô bạn viết thư hộc bàn với Minh kìa. Thu nghĩ mà cười buồn.

Quả đúng như dự đoán của Thu, Minh cười toe khi nhận được lá thư cùng chiếc hộp đựng các dụng cụ sơ cứu. “Cậu đem theo mấy thứ này khi đi tập bóng nhé. Nhớ cẩn thận đấy. P…”

- Cám ơn cậu nhé!

Minh nói rồi ôm chiếc hộp cùng lá thư đi về phía bàn, vừa đi vừa huýt sáo. Thu bất giác mỉm cười. Ừ, chỉ vậy là đủ rồi, chỉ còn mấy ngày ngắn ngủi nữa thôi, Thu sẽ chẳng còn được nhìn thấy Minh nữa mà.

- À, sắp tới cả lớp đi cắm trại trên rừng Nam Cát Tiên, cậu đi chứ?

Minh bất giác quay lại hỏi. Thu lúng túng.

- Ơ…tớ chưa biết. Mà chắc là không đi đâu, tớ sợ lắm.

- Sợ gì chứ, có tớ đây, cứ đi đi nhé!

Thu chưa kịp nói gì thì Minh đã mất hút. Vừa lúc đó, lớp trưởng Phan vào, hí hửng cầm tờ giấy trên tay.

- Thu, đi cắm trại cuối năm nhé, ăn chơi cho đã trước khi bước vào mấy kì thi…Chẳng còn mấy khi lớp mình hội họp được đâu.

- Cắm trại gì lắm thế, mới cắm hôm kỉ niệm Đoàn xong mà?

- Đó là toàn trường, lần này chỉ riêng lớp mình thôi mà…Tớ năn nỉ mãi mới có được chữ kí của cô hiệu trưởng đấy, cô bảo cô cũng đi với lớp mình luôn.

- Ok! Tớ đăng kí!

- Vậy mới là thành viên C2 chứ. Cậu với Minh là hai người đăng kí đầu đấy…

Rồi Phan lại loay hoay với tờ giấy, cặm cụi viết tên từng người vào.

Thu ra ban công. Một nhánh phượng lòa xòa ngay đó. Cây phượng này già và cao quá, mà năm nào cũng ra quá trời hoa. Từng nhánh nhỏ xíu lại xòe ra bao nhiêu là cánh phượng li ti, hiếm hoi lắm được một hoa toàn cánh sữa. Năm nào cả lớp cũng canh me mấy chú bảo vệ, lén hái phượng làm bướm ép đầy cả vở. Lén vậy thôi, chứ mấy chú biết hết, chẳng qua là giả lơ không thấy, học trò mà, với lại mấy nhánh phượng có đáng gì đâu cơ chứ. Thu hái một nhánh nhỏ, rồi tỉ mẩn xem được mấy cánh hoa sữa. Hoa sữa màu đỏ thẫm ở mặt ngoài, mặt trong là một lớp trắng xóa như sữa, pha sẵn mấy chấm nhỏ li ti, làm bướm thì nhìn đẹp phải biết. Chắc sẽ làm cho Minh một con vậy, nhánh này có tới mấy cánh hoa sữa mà.

Cuối tháng ba.

Tiếng ve kêu inh ỏi. Các lớp mười hai chỉ còn tầm tháng nữa để hoàn tất các bài học và ôn tập cho đợt thi học kì hai. Không khí lớp học căng thẳng, thi thoảng được dịu bớt nhờ mấy câu chuyện cười của thầy dạy Toán. Lớp khối C, các môn Tự Nhiên luôn là một thử thách, thế nên ai cũng cố gắng gấp đôi. Học trên trường, rồi nhờ thầy dạy thêm, rồi học nhóm. Lớp phó học tập Quỳnh còn tình nguyện nhờ anh mình là sinh viên sư phạm Toán trên Sài Gòn về kèm thêm cho mọi người vào mỗi cuối tuần. Những bài học lịch sử khô khan được mấy cô gái phổ thơ cho dễ nhớ, mấy bài địa lí khó nhằn được cô Địa hướng dẫn nhìn Atlat. Nói chung, không khí học tập của lớp khối C luôn căng như dây đàn. Ai cũng bảo khối C chỉ giỏi học vẹt, nên các thành viên quyết tâm cho mọi người thấy học vẹt cũng làm nên chuyện.

Giữa những tháng này học hành chiếm gần hết thời gian như thế, Thu vẫn không quên nhiệm vụ với Minh. Một lá thư gửi đi và một lá thư nhận về, đều đặn mỗi ngày, không sót hôm nào. Lớp Phương chỉ phải thi học kì nên đỡ căng thẳng, nên những bức thư Phương gửi dài hơn, kể nhiều chuyện vui cho Minh để Minh xả stress giữa những giờ học hay mỗi đầu buổi học. Đôi lúc đó lại là những câu ngắn ngắn Phương sưu tầm ở đâu đó trên báo hay internet, hoặc những thứ ngộ ngộ Phương bắt gặp trên đường.

“Một khách du lịch đến Bohol ở Phillippines, thấy những ngọn đồi được làm bằng chocolate. Vị du khách nghĩ bụng, người dân ở đây sướng thật, thiên nhiên ban cho họ những ngọn đồi thật là tuyệt vời. Thế rồi vị du khách đó điềm nhiên cắn vào một cái cây gần đó. Đột nhiên, vị du khách đó nhăn mặt và phun ra. Cậu biết tại sao không? Vì đó là một nơi rất đặc biệt, cứ vào mùa khô là các cây cối đều ngả sang màu nâu, vị du khách nọ không biết, tưởng là chúng được làm bằng chocolate..hihi. P…”

“Đố cậu quả trứng với con gà cái nào có trước? Không trả lời được phải không? Ple….P….”.

Thu cứ chuyển và cứ nhận, làm Nguyệt đôi lúc cáu lên.

- Thi cử tới nơi rồi, cậu lo mấy cái thứ vớ vẩn đó làm gì?

- Vớ vẩn đâu mà, chỉ là để Minh vui thôi, có mất thời gian đâu…

- Lúc nào cũng Minh…Minh…chán cậu…

Thu chỉ cười, rồi lại tất bật như thế. Học, giải bài, thư, và Minh.

****

Tuần thứ hai của tháng tư.

Như đã hẹn, cả lớp C2 quyết tâm bỏ mặc tất cả để tận hưởng hai ngày trong khu rừng sinh thái. Thầy chủ nhiệm, cô hiệu trường, thầy bí thư đoàn tháp tùng bốn mươi hai thần dân trong lớp đi cắm trại.

Hơn hai tiếng đi xe đò, rồi qua phà, cả lớp cũng đã đến được với thiên nhiên. Sau khi được anh hướng dẫn viên giới thiệu sơ bộ về rừng, về các khu vực và khu vực dựng lều, cả lớp hăm hở tiến vào rừng. Thực ra, đi thăm thú chỉ là phụ, cái chính là cả lớp muốn đi đâu đó xa xa ngôi trường và nhà mình một chút để có thể làm cho tâm hồn mình thoải mái để chuẩn bị cho kì thi sắp tới. Thế nên thay vì hỏi xem cây nọ con kia, cả lớp lại xúm xít chụp hình cùng cảnh vật. Các thầy cô cũng bó tay, đành để mặc cho lũ trò tha hồ tung hoành trong những tháng cuối cùng của đời học sinh này.

Minh và Thu đi sát bên nhau, cái balo chứa đầy nước và thức ăn dặm của Thu ngoan ngoãn nằm trên vai Minh. Minh đi thật chậm để đợi Thu và làm điểm tựa cho Thu trong những đoạn đường khó. Những lúc Thu cùng đám bạn nữ chụp hình, Minh lại tình nguyện làm phó nháy. Cả lớp chỉ có hai tên con trai nên chả ai để ý đến những hành động trên mức tình bạn đó của Minh.

Đêm xuống, cả lớp đốt lửa trại rồi chơi trò hù ma. Các thầy cô giả ma khiến cho lũ trò chết khiếp. Lớp trưởng Phan vậy mà nhát gan, cứ bám lấy lớp phó Quỳnh làm cả lớp cười ồ. Giờ ăn khuya, Thu ngồi cạnh Minh, vu vơ rằng chắc lúc về Minh sẽ nhận được nhiều thư của Phương lắm đây. Nghe nhắc đến Phương, Minh hào hứng hẳn, Minh còn kể lại cho Thu nghe những câu chuyện mà Phương đã kể trong thư. Thu lắng nghe, nửa nhiệt tình, nửa hờ hững.

Ngày cuối cùng ở rừng, cả lớp không đi chơi nữa mà ngồi bên dòng suối, tổ chức ăn uống và chơi trò hát đối. Phan không sao tách được các nhóm để chen vào nên đành hậm hực làm trọng tài cho dù rất muốn hát. Minh thấy vậy bèn nhường chỗ mình cho Phan, còn mình lên làm trọng tài. Phan hí hửng ra mặt, hát nhiệt tình và to nhất lớp. Cả lớp bốn mươi cô nàng chưa bao giờ thấy lớp trưởng mình hào hứng như thế cả.

****

“Cậu không biết là lớp tớ vui như thế nào đâu. Các thầy cô cũng bất ngờ luôn đấy, cô hiệu trưởng còn bảo có thể sang năm sẽ tổ chức cho khối mười hai cắm trại như thế này để có tinh thần trước ngày thi cử. Sáng kiến của lớp tớ hay chưa? Tuần sau là thi rồi, nên sau hai ngày vừa qua, cả lớp lại cắm đầu vào học, hăng say chưa từng thấy. Đang quyết tâm hơn nửa lớp sẽ đạt học sinh giỏi đây này…M…”

“Cậu không đi được thì tớ sẽ đi rồi về kể cho cậu. Dù sao thì sinh viên đại học nghỉ hai ngày cũng đâu chết ai. Đại học là học đại mà, hihi. M…”

“Cây phượng á? Đợi cậu hỏi chắc nó sắp tàn luôn rồi. Đùa chứ nó nở đẹp lắm, năm nào cũng đỏ rực cả mà…M…”

Thu gấp lại những mẩu thư Minh viết. Mở hộc bàn, hàng trăm mẩu thư nho nhỏ được xếp ngay ngắn. Thu mở từng lá. Những nét chữ nghuệch ngoạc, những lần tập viết của Thu sao cho giống nét chữ của Phương…tất cả đều được Thu lưu giữ. Ba tuần nữa, sẽ chẳng còn một tờ giấy nào được viết, sẽ chẳng còn mẩu thư nào được trao, và có thể rồi sẽ chẳng còn có Phương nào tồn tại trên cõi đời này nữa. Thu đóng hộc bàn, rồi cầm chiếc túi bước ra khỏi phòng.

****

- Thu sắp thi rồi nhỉ?

Giọng Phương yếu ớt thều thào, gương mặt tái mét.

- Ừ…

- Đợt cắm trại vừa rồi chắc vui lắm nhỉ? Thấy Minh kể quá chừng?

- Ừ, gần như là lần cắm trại cuối cùng mà. Sau này dù có gặp lại cũng chưa chắc gặp được đủ lớp như bây giờ…

- Phương xin lỗi…

Thu bất giác cầm lấy tay Phương.

- Phương chẳng có lỗi gì cả…

- Phương đã làm Thu tổn thương. Vì Phương mà Thu và Minh…

- Ngốc! Cứ để Minh nghĩ rằng Phương vẫn đang ngồi đó, dãy bàn đó, hằng ngày nhận được thư của Phương…

- Phương ích kỉ quá, vì ước muốn của mình mà ….

Phương không nói được nữa. Nước mắt ứa ra. Thu nhìn Phương, cũng rơm rớm.

- Đó là ước muốn chính đáng mà. Đúng không? Minh vẫn kể cho Phương nghe về trường học, kể cho Phương nghe mọi thứ xung quanh như Phương vẫn đang ở đó mà. Còn mình, được quen với các bạn lớp Phương, được nghe các bạn ấy kể về mỗi buổi học, vui lắm chứ…Phương đừng nghĩ gì hết á.

- Các em chứ… – Phương chợt mỉm cười.

- Em gì…Cùng học trong trường cả mà, xét về tuổi tác mình đâu có hơn bao nhiêu đâu .

Cả hai cùng mỉm cười, nhìn ra khoảng sân ngoài cửa sổ.

- Ngày nào Phương cũng mong mình được đến trường trở lại, được gặp các bạn, thầy cô, bác bảo vệ, được chạy nhảy ngoài sân, được hái hoa phượng khi hè đến…

- Rồi sẽ được mà, chỉ cần Phương có niềm tin.

- Không đâu! Mình biết mà, đó chỉ là một mơ ước xa vời mà thôi. Thời gian của Phương đâu còn nhiều…

Im lặng. Thu thấy nước mắt mình lăn dài trên má. Phương gượng cười, với tay lau nước mắt cho Thu.

- Có gì mà khóc chứ…Hãy học Minh kìa, lúc nào cậu ấy cũng kể mọi chuyện vui cho tụi mình nghe mà.

Thu khép nhẹ cánh cửa, ngoái nhìn Phương nằm ngủ, mặt mệt mỏi, người lằng nhằng những dây và ống. Thu vừa đi ra, Minh lặng lẽ bước vào, đến bên giường Phương, tay cầm một cành hoa phượng. Minh im lặng hồi lâu, Phương mở mắt, khẽ cười khi nhìn thấy Minh.

- Cậu đến tiễn tớ à?

- Hâm quá! Tớ đến thăm cậu thôi. Tiễn biệt gì chứ…

- Thu vừa đến lúc nãy.

- Tớ biết…

- Sao cậu không cho Thu biết mọi chuyện…

- Tớ không muốn làm Thu tổn thương….

Phương dừng lại, thở mệt nhọc, rồi lấy lại hơi.

- Cậu không nói mới làm Thu tổn thương đấy. Thu có bao giờ nghĩ là cậu viết cho cả cậu ấy đâu, cậu ấy nhập vai tớ rất đạt…

- Ừ, nhưng mà giờ…để nói chuyện với cậu ấy mà không qua thư, tớ thấy thế nào ấy…

- Khùng quá! Sắp hết năm rồi, cậu để Thu hiểu nhầm mãi sao? Giải thích cho Thu hết đi, Thu thích cậu lắm đấy…

Minh vò đầu, ngượng ngùng.

- Khó nói thật đấy…

Phương khẽ mỉm cười.

- Con trai mà nhát quá, hay để tớ viết thư cho…

- Cậu có viết được đâu mà, cậu toàn để Thu viết đấy thôi. Thôi, để tớ tự xử nhé…

- Ừ, cậu mà không nói rõ ràng, tớ không tha đâu đấy… Để người ta viết thư cho cậu cả năm nay, tay chai hết rồi, nét chữ của tớ đâu phải ai cũng có thể giả được đâu..

****

Minh đi lang thang trong sân trường, vò đầu bứt tai. Làm sao để giải thích cho Thu mọi chuyện đây? Khoảng một năm trước, tình cờ biết được Phương không thể đi ra ngoài chạy nhảy mà chỉ có thể ngồi ngắm nhìn mọi thứ, Minh vui vẻ viết thư bàn với Phương để kể cho Phương nghe mọi thứ. Khi biết tin Phương không thể đến trường và không còn khả năng cầm bút, Minh không thể tin vào tai mình. Minh vẫn nghĩ rằng Phương vẫn ở đó, vẫn viết thư trao đổi với mình. Ngay lúc đó, Thu đã hỏi và nói giúp Minh điều tra tình hình của Phương, rồi Thu tập tành từng nét chữ của Phương để viết thư trả lời cho Minh. Minh biết, Minh biết Thu đã gặp Phương trên giường bệnh, được nghe nguyện vọng của Phương là được đến trường, Thu đã vờ làm Phương, sống cuộc sống học sinh của Phương để viết thư cho Minh, nghe Minh kể mọi chuyện như trước giờ vẫn thế. Minh biết hết, nhưng chẳng bao giờ đủ can đảm để nói rằng mình biết. Hơn nữa, Minh cũng muốn Phương có những tháng ngày vui vẻ bên giường bệnh, muốn lôi mọi người vào một trò chơi mà không có lối thoát này. Trong khoảng thời gian đó, Minh phát hiện mình có tình cảm với Thu lúc nào không biết, nhưng không đủ can đảm để nói ra, để chấm dứt mọi chuyện xoay quanh Phương, Minh và Thu. Bây giờ, người tìm lối ra phải là Minh. Mà sao khó quá, Minh nghĩ mãi mà không ra cách.

Chợt Minh nhìn lên ban công. Thu đang đứng đó, với tay hái một cành phượng, rồi lại hí hoáy làm gì đó. Chắc là làm bướm, hôm qua Minh có nhận được một mẩu thư cùng một con bướm bằng hoa phương do Phương gửi. Minh quay đi.

Ngồi ở góc sân trường quen thuộc của mình, Minh lôi phong bì lớn chứa đầy các mẩu thư ra. Từng nét chữ thân thuộc của Phương hiện ra. Ừ, đó là chữ của Phương, những nét chữ mà Thu đã bỏ ra bao công để rèn cho giống. Minh đọc từng mẩu một, những câu chuyện thường ngày, những lần kiểm tra, những trò nghịch ngợm của đám bạn cùng lớp được kể lại chi tiết và tỉ mỉ. Dường như Thu đã ngồi đó, bất động như Phương, nhìn mọi sự việc xung quanh và kể lại, không sót, không thiếu một hoạt động hay một thay đổi nào. Chợt Minh sững lại. Trước giờ, Minh toàn viết cho Phương, và ẩn trong đó là những lời cho Thu nữa, sao Minh không viết một thư nào cho riêng Thu? Như thế mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn mà…Minh chợt cười vì ý tưởng đó của mình….

****

Tuần thứ ba của tháng tư.

Tuần cuối cùng trước khi khối mười hai bước vào kì thi học kì.

Minh đến lớp sớm như thường lệ, hí hoáy làm gì đó ở hộc bàn của Thu. Thu vào lớp, đưa cho Minh mẩu giấy.

- Phương gửi nè!

Minh cầm lấy, chạy ào đi. Thu nhìn theo, khó hiểu rồi đi về phía bàn mình.

Thu định bỏ mấy cuốn tập vào hộc bàn thì thấy bị cộm. Thu thò tay vào, lấy ra một cái hộp nho nhỏ, mở hộp ra là một chú minion ngộ nghĩnh, trong đó có một mẩu giấy được gấp cẩn thận…Thu tò mò mở ra.

Nét chữ của Minh hiện lên, rõ ràng và nắn nót chưa từng thấy.

“Gửi Thu….Phương”

Thu chạy ào ra ngoài ban công, nhìn xuống dưới sân. Dáng Minh nhỏ xíu đang vờn quả bóng, chợt quay ngoắt lại rồi nhìn lên Thu, đưa ngón tay ra hiệu chiến thắng.

Thu bất giác mỉm cười.
Bạn đang xem Câu chuyện của những lá thưBạn có thể Chia sẻ bài viết này lên FaceBook Chia sẻ bài: Câu chuyện của những lá thư
Bình Luận
Không văn tục, spam thể hiện người có văn hóa !

Tags:
Cùng Chuyên Mục
Bạn Đã Xem Chưa ?
voteBạn cảm thấy: Câu chuyện của những lá thư như thế nào?
Thống Kê
- Xem: Câu chuyện của những lá thư
- Url: http://up7s.mobie.in/story/bai-viet/05-cau-chuyen-cua-nhung-la-thu.html?alt=on
- Tải trang: 0.0002 s
- Lượt xem: đang xem 1, hôm nay 3, tuần 3, tháng 3, tổng 381
- Xếp hạng: 0.5 (7.62%)
- Đánh giá: nếu thấy hay hãy giúp admin chia sẽ nội dung này nhé!
  Info Fanpage
U-ON C-STAT
DMCA.com Protection Status